Buồn nào hơn đêm nay, buồn nào hơn đêm nay, khi ngoài kia bão tố đầy trời…
Ngoài hiên những hạt mưa lại ầm ầm đập vào ô cửa, trong những ngày dài quẩn quanh bốn bức tường vì bị cách ly, tự dưng đêm nay, em nhớ anh da diết.
Khi bản thân chìm trong đêm khuya tĩnh lặng, đột nhiên thấy cô độc thấu tận tâm can, nghĩ đến anh, nước mắt chực tuôn trào nhưng lại không dễ dàng để khóc.
Vẫn là câu nói, em chưa bao giờ hối hận, và em chưa bao giờ yêu sai người. Đoạn đường ngắn ngủi đồng hành cùng anh, em ghi nhớ tất cả những ký ức tươi đẹp nhất mà chúng ta đã có, và đáng để trân trọng.
Em nhớ đến một người quan tâm em chu đáo, cẩn thận quan sát, biết rằng em thích ăn nước chấm gì, quen uống loại nước suối nào, thích ăn mì tôm
nấu làm sao, hay trời mưa thích phong phanh dạo phố thế nào…Những điều nhỏ nhặt, rất nhỏ, nhưng anh đã đứng một chỗ rất to, trong tim em trên đoạn đường đó…


Em nhớ những lần anh chuẩn bị về quê, hay anh phải đi công tác, là em cảm thấy buồn rười rượi, dù anh có dỗ dành, hay anh chuẩn bị mọi thứ ăn vặt, đầy đủ thứ linh tinh cần thiết cho em, trong khoảng thời gian anh dự tính đi xa. Có lần ăn cả hộp kẹo, còn mỗi một chiếc, mà em cứ tiếc nuối tần ngần, để lên đầu giường, ngày nào cũng chụp hình khoe anh
vô cùng trẻ con như thế.

Những năm tháng sinh viên khờ dại, mỗi lần gặp lại mắc cỡ, ôm siết thật lâu rồi ngượng ngùng bỏ ra, tủm tỉm cười. Những nụ hôn vội vã, chỉ phớt qua môi nhau hay qua khóe mắt 
Nhớ những ngày anh đi theo dự án, em gò lưng làm bài tập cho cả hai đứa. Để rồi hờn dỗi, bài anh lại cao hơn em nửa điểm. Ơ kìa…


Người ta bảo yêu xa hoang đường. Ngày anh chuẩn bị đi du học, em biết rằng mình thật sự mất anh mãi. Trước đêm anh đi, em thật sự không hề chợp mắt, những hơi thở nhè nhẹ, không hề kinh động giấc ngủ của anh. Trong ánh sáng đèn đường mờ ảo, em cố khắc ghi trọn vẹn, từng đường nét hạnh phúc bình yên, trên gương mặt anh một lần cuối.

Rồi…cuộc sống bộn bề sau khi ra trường. Anh và em không còn thời gian chát chít thâu đêm. Không còn thời gian quay clip nấu ăn
cho nhau xem, không còn những buổi hát hò online đến khản giọng. Rồi em cũng không còn hứng thú làm kẻ, ngồi trên
máy bay, vượt quãng đường dài để gặp người thương mà quấn quýt. Em có cuộc sống, em có ước mơ, anh có hoài bão, anh có sự nghiệp.


Em tự nghiệm ra rằng, anh cần nỗ lực để ở lại xứ sở xa hoa, và anh có rất nhiều cơ hội giao lưu, để nhanh chóng có một chỗ đứng tốt. Em bảo rằng mình chia tay. Em có sự nghiệp rồi và em cần tập trung cũng như đánh đổi cho nó. Anh sững sờ, nhưng đồng ý, và không hề trách móc 

Sau những tháng ngày rực rỡ, anh và em, cất nhau vào lòng, sống thật mạnh mẽ và hạnh phúc. Những cuộc tình, ngày bên nhau thì ít, ngày xa nhau thì nhiều, biết làm sao? Thôi, mình chỉ cần thương nhau là đủ 

– Kon Mie –