
Một chiều tháng Năm nắng oi bức, mắt mũi kèm nhèm vì ngồi trong phòng lạnh quá độ, tuôi ra vỉa hè gọi ly cafe làm việc. Bàn bên có 2 anh chàng sành điệu, rất trẻ và rất ngon.
Một thanh niên bước vào, mặc đồ công trường, đầu đội nón bảo hộ, mặt đen nhẻm khắc khổ. Cậu bước tới bàn 2 anh chàng và lí nhí xin tiền xe bus về Thủ Đức. 1 trong 2 anh chàng cầm ví lên, nhưng vẫn hỏi vẻ nghi ngờ: đi đâu mà về? Thanh niên cúi gầm, dường như chỉ nghe hơi gió trong một thanh âm rất nhỏ, nói đi làm thuê, tới giờ về mới biết hết tiền… Rồi 1 anh chàng đưa 20 ngàn, bảo chỉ còn nhiêu đó. Thanh niên cảm ơn rồi quay đi. Tuôi đợi cậu kia sẽ qua xin thêm tuôi và bất kì ai cậu ta gặp, theo đúng kịch bản người đời hay nghi ngờ. Nhưng tuôi lầm, cậu cầm lấy chừng ấy rồi đi nhanh, cúi đầu.
Tự dưng tuôi thấy buồn buồn, vì mình nghĩ oan người vô tội…
Tuôi nghe anh chàng còn lại bên kia nói với anh chàng trai vừa nãy đưa tiền: sao mày ngu vậy, nó giả bộ đó, bọn này giờ đông lắm, đi xin tiền bịa ra đủ hoàn cảnh…
Và ảnh trả lời: tao biết chứ, nhưng lỡ trong đó thật sự có người họ hết tiền về xe thật thì sao, nếu ai cũng cảnh giác nghi ngờ hết, rồi người gặp chuyện thật sự không ai giúp hết sao…
Tuôi chợt nghe tim mình đập rộn bên này, nước mắt muốn chảy ra. Tuôi cũng nghĩ như chàng trai ấy và thầm cảm ơn ảnh.
http://www.youtube.com/watch?v=30WKiZhZQ8g
.
Đời này biết đâu trắng đen, chỉ cần lòng ta thấy đúng…gió thổi qua phố ngang dọc, nắng tơ vàng và lòng bỗng thênh thang…