Tản văn 2000 chữ của Mie Ngáo
Thiện, nhớ Thiện quá Thiện ơi !!!
Mình biết Thiện một cách lạ lùng, trong những ngày chênh vênh của cuộc đời, Thiện xuất hiện làm dịu mát cõi lòng khô hạn và tuyệt vọng của mình. Thiện trong mình là một người đơn giản, ấm áp và EQ cực cao. Thiện tạo cho mình một cảm giác thoải mái ngay lần đầu gặp gỡ, để mình có thể nhẹ nhàng trút bỏ những ưu phiền của mình. Mình nhớ mình đã nói rất nhiều, đã kể rất nhiều, những nỗi lòng sâu thẳm của mình, một cách vô tư. Mình nhẹ tênh!!! Sau những chuỗi ngày chống chọi, khô khan và mệt nhoài với cuộc đời, khi đó.
Hôm lần đầu gặp nhau, Thiện mặc một bộ đồ đen thui ngầu lắm. Thiện đến rất đúng giờ và ngồi đợi, một chiếc bàn nhỏ, trong ánh đèn vàng, nơi cuối cầu thang. Khi mình đưa đôi mắt đượm buồn, chất chứa cả một trời mùa thu ảm đạm, gượng cười. Đáp lại mình là một nụ cười ấm áp, và giọng nói mỏng manh như sương khói “Đợi quá 3 phút, định đi về rồi đó nha”. Giọng nói sương khói này là niềm vui cho mình trong rất nhiều ngày tháng sau này. Sau mấy chập bia craft say mèm, bọn mình đi uống trà Phúc Long, để đền bù lại cho việc mình đến muộn 3 lần 7 của 3 phút. Trong hành lang hẹp, bọn mình thảo luận về âm nhạc. Thời gian đó như lắng đọng rất lâu trong lòng mình.
Thiện là một người kín đáo, và trầm mặc khi tiếp xúc với mình và ở bên mình. Chính nét giản dị này khiến mình vô cùng thoải mái. Có lẽ EQ cao đọc được rằng mình đang trong những ngày cơ hàn trầm kha, nên cố ý cho mình thoải mái và mình thoải mái thật sự. Mình cố ý nhấn nhá kể về anh Thiện giản dị của mình, vì Thiện của mình và Thiện ngoài kia khác nhau lắm. Một Thiện CEO chỉn chu, thành danh và một Thiện style đơn giản nắm lấy tay mình.
Thiện tâm sự với mình, về một Thiện nhà quê, tỉnh lẻ, cơ hàn, và bọn mình cùng hoá thân thành 2 kẻ quê mùa nắm lấy tay nhau. Người ta là hoá thân, chứ mình là cơ hàn thật sự. Mình thích đi xuyên qua những con hẻm nhỏ, có khi Thiện đèo mình, có khi bọn mình nắm tay đi bộ. Những con đường bé xíu, chằng chịt, thưa người khiến mình dễ chịu hơn đại lộ ngoài kia. Những quán ăn xưa cũ, những món dân dã thân thuộc, một góc nhỏ cảm nhận và trải nghiệm, nó khiến trái tim mình ấm áp sau những chuỗi ngày gồng gánh cuộc đời.
Mình và Thiện, không đầu không cuối. Chưa từng định liệu mở đầu như thế nào, nên hồi kết cũng sẽ mở. Đôi khi mình cũng tự hỏi, những câu lăn tăn, rồi mai này như thế nào. Sau đó, cũng tự mỉm cười, tự gạt qua. Cuộc sống mà, ai rồi cũng khác. Bình yên này cứ mãi an vui là được. Đôi khi, hạnh phúc đơn sơ là cùng nhau uống trà, nói chuyện phím. Hay cùng nhau lang thang dưới mưa bay rỉ rả bên đường tàu. Có những khi đúng sai không còn quan trọng nữa, mà chính việc mạnh mẽ đối diện với cảm xúc của mình, mới là quyết định. Dám vui, dám buồn, dám thương, dám ghét. Dùng tình cảm đối đãi chân thành, nhưng khi mệt nhoài thì húng chó với nhau, cũng là một dạng trải nghiệm.
Saigon một chiều cuối thu trong ánh vàng dịu nhẹ, Thiện của mình xuất hiện trước cửa căn hộ khá sớm. Phong trần, vui tươi pha lẫn một chút cục súc lẫn năng động. Vẫn là giọng điệu bông lơn như mọi ngày “Nhanh chân Bèo ơi, trời sắp đổ mưa rồi”. Đó là một chiều cuối tuần Thiện và mình thong dong xuống phố. Saigon không quá rộng lớn như nơi nào, nhưng cũng không quá là bé nhỏ. Chúng mình đi từ phía Đông thành phố đến phía Tây thành phố để ăn ngon. Đi thật xa để ăn thật ngon. Sau đó cùng đi dạo phố Tàu, nhìn ngắm hàng hoá, và cùng nhau đi uống trà. Hôm ấy, mình vừa xem review về một quán trà lạ, một quán trà yên tĩnh, sáng sủa nhưng có không gian hôn hít nhau. Và thật sự, việc hít hà mơn man mùi da thịt này mang đến cảm hứng cho mình vô cùng lớn.
Thiện vừa là nguồn cảm hứng, vừa là người động viên mình viết lách rất nhiều. Mình thì hay viết lơ mơ lan man, không theo một kế hoạch đường lối nào, một kẻ lông bông cơ hàn. Nhưng mình thích viết. Và các bạn tin mình đi, khi bạn nặng lòng hay mệt nhoài, hãy đi uống trà, đọc một quyển sách. Nếu đọc sách không hấp dẫn thì bạn viết ra. Viết lên giấy cũng được, gõ trên máy tính hay trên điện thoại cũng được. Bạn hãy viết tất cả nỗi lòng mà mình muốn tỏ bày. Đó là liệu pháp chữa lành cho trái tim và tâm hồn bạn rất hữu ích đấy. Mình đã làm được và mình tin bạn cũng sẽ tốt lên nhờ viết lách.

Có lần, Thiện mất tích mấy ngày. Mình thật sự hụt hẫng. Mình rất buồn. Mình không phân tích chuyện này. Chỉ là cảm xúc rất ư tổn thương. Tự dưng mất đi thói quen xem ảnh mỗi ngày – chỉ là những tấm ảnh xiu vẹo, thường ngày, tuỳ cảm hứng. Có khi là chụp về những bữa ăn, kể cả tô cơm với mắm đóng hộp. Hay chụp chiếc laptop, một chiếc tách trà uống dở, hoặc một góc vu vơ đâu đó. Thỉnh thoảng là tấm ảnh dìm mình, rồi cùng chê bai, hoặc cười nhạo…để rồi những năm tháng sau này, thời gian tàn nhẫn trôi đi, tất cả sẽ là hồi ức. Những tấm ảnh xiêu vẹo, sáng tối cứ quện lại vào nhau, phả ra mùi kí ức thơm thơm, vừa ngọt bùi, vừa cay xè đến lạ, nhưng lại mang giá trị không gì thay thế được.
